Trang Giấy Trắng

wellcome to Blog (^,,^) Trang Giấy Trắng (^,,^)

Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhau nhìn về một hướng >>>>> (^,,^) Tình yêu là chiếc chìa khóa mở được mọi cánh cửa dẫn ta vào Hạnh Phúc (^,,^) >>>>>>>>>>>>>>>>>

Chẳng thể là tình yêu...

Chẳng thể là tình yêu...

(chuyentinhyeu) - Tối nay cà phê. Đi qua những ngã tư nhiều đèn xanh đèn đỏ, qua những bar xập xình tiếng nhạc, chạy trên xa lộ ngắm sao trời. Cũng thấy đời thú vị. Lâu lắm mới có lại cái cảm giác cuộc sống có đủ 3 phần: quá khứ, hiện tại và tương lai.


 
Nhiều người không thích cách nói chuyện của tớ . Không đầu, không cuối. Đôi khi chẳng ăn nhập. Nhưng cậu thì khác, phải không? Như cậu đã từng biết khi nào tớ sắp ngủ để cho tớ tựa đầu, khi nào tớ lười thức dậy sớm để không gọi tớ chạy thể dục, khi nào tớ không thích đối mặt với sự thật để cho phép mình ngồi nghe những lý tưởng vớ vẩn của tớ. Và cả khi nào tớ muốn say nữa, cậu cũng biết để đến uống với  tớ vào một khuya xa ...
 
Bích chở tớ chạy lòng vòng quanh khu công nghệ cao trên đường lên ngã tư Thủ Đức. Trời vẫn nhiều sao. Những chiếc máy bay ngồ ngộ. Nhìn quanh thấy tượng trên đường đi cũng ngộ. Những bàn tay xòe rộng. Bích hét lên:
 
_Nhất định không nói gì sao?
 
Nói gì? Chẳng nhẽ lại tiếp tục phun ra những câu cảm thán đã dùng mòn hết cả xúc cảm ấy. Tớ chỉ cười:
 
_Nói như mày?
 
_Ê, đánh nhau không?
 
_Đây cóc thèm. Đánh mày tý sao tao về nhà?
 
_Nhưng mà có chuyện quái gì thế?
 
_Không.
 
Một câu khẳng định. Đúng vậy. Tớ chẳng sao cả. Vui nữa là đằng khác. Hình như lâu nay chỉ biết tự dối lòng. Thực ra cười rất dễ dàng. Và đẹp nữa. Sao cứ phải sống quá tồi, quá nghèo nàn như thế, mà lại tưởng rằng mình giàu có và bận rộn lắm với những buổi giảng đường nhạt thếch?
Im lặng. Nhưng không phải để buồn chán. Mà để cảm nhận và suy nghĩ. Nghĩ về những điều vẫn nghĩ và chưa bao giờ nghĩ... Đôi khi, thật sự là chỉ đôi khi thôi, tớ nhớ cậu hơn những gì tớ mặc định là dành cho cậu. Và nỗi nhớ không buồn.
 
Cậu đang ở đâu đó quanh chỗ tớ đứng. Tớ biết thế, và cảm thấy an tâm. Đôi khi invisible , vẫn nhận được những dòng tin nhắn. Tớ ngồi cà phê và cậu đi làm thêm. Tớ về gõ đầu một cô nhóc thì cậu đi bar với nhiều nàng trẻ. Có những lúc thấy lãng phí quá, cuộc sống của chúng mình_ cuộc sống mà tớ đã chọn, và cuộc sống mà cậu chấp nhận... Nhưng cũng lại thấy mình đúng nữa. Nói chung khó hiểu, đại loại là cố chấp, hoặc cho là cá tính cũng được.
20. Và rất muốn chạm vào ai đó để vỡ òa. Nhưng mãi không thấy. Có lẽ ở bên cạnh nhau quá lâu nhỉ? Cậu bảo xem: chúng mình yêu nhau chưa?
 
...
 
20. Tớ rất không thích cậu mặc áo MU ngồi cà phê mỗi lần có trận MU_Ars. Thể nào tớ và cậu cũng đứng hai bên bờ chiến tuyến. Tớ có thể sẽ đấm vào mặt cậu như đấm vào cái bao cát ở nhà. Và thể nào cậu cũng bảo: Không được chơi xấu nhé, fan Ars! Tớ sẽ nhăn mặt cười trừ nhìn máu từ mũi cậu rỉ ra. Xin lỗi, không phải chủ ý của tớ!
 
...
 
20. Và thật nhiều điều nữa.
 
Bích chỉ những ngôi sao trên cao. Tớ lắc đầu. Không thấy gì cả. Cậu và những ước mơ. Vui, hạnh phúc, nhưng xa quá. Tớ vẫn chẳng sao. Cứ bình thường thế thôi. Đôi khi lướt qua cậu ở một ngã tư đường, tớ sẽ vẫy tay và cười thật nhiều. Sẽ nói yêu cậu và nhớ cậu, nhưng lại cũng không hẳn là yêu và nhớ. Sẽ không invisible và nhảy vào buzz ngay khi thấy cậu online. Như thế là bình thường, đúng không ?
 
Chúng mình chẳng yêu nhau đâu.
 
Cứ thế thôi. Tớ sẽ ngủ thật ngon, sẽ dậy thật muộn sau một tối cà phê và lông bông qua những ngã ba, ngã tư đèn xanh đèn đỏ, qua những cầu vượt, trạm chờ. Cuộc sống thật nhiều màu sắc. Và tớ biết tớ sẽ thật tồi nếu tớ chỉ ôm mãi một màu nâu nhàn nhạt dưới chân mùa cũ kỹ. Cậu cũng cười lên nhé. Rồi sau đó…
 
Chuyện tình yêu