Có những thứ qua đi em mới thấy rằng nó thật quan trọng. Trước kia em vẫn biết rằng anh quan trọng với em lắm, nhưng em không thể ngờ rằng xa anh em lại đau khổ nhiều như thế này. Xa anh rồi em thấy mình lạc lõng quá, chẳng còn ai hiểu em, yêu em như anh, chẳng còn ai quan tâm tới em như anh, chẳng còn ai cùng em nấu những bữa cơm , chẳng còn ai đưa em đi chơi, ăn món ăn mà em thích, chẳng còn ai nắm tay em trong những ngày đông lạnh….Những khi em ốm em chẳng cần 1 liều thuốc nào cả, chỉ cần anh ở bên, chỉ cần anh đưa em đi chơi, thế là tất cả mọi bệnh tật của em đều tan biến hết. Thật là kỳ diệu phải không anh? Vậy mà giờ này em chẳng còn anh ở bên em nữa rồi.
Và thế là chúng ta xa nhau thật rồi phải không anh? Sao em lại hỏi 1 điều ngu ngốc như thế này? Vì ngày trước chính em là người nói lời chia tay. Chính em đã rời xa anh mặc cho anh đau khổ và níu kéo em. Ngày đó nước mắt của anh, tình yêu của anh, sự ủng hộ của 2 gia đình chúng ta vẫn không thể làm em thay đổi. Chỉ vì em cố chấp không thể bỏ qua được những lỗi lầm, những tổn thương mà anh mang đến cho em. Thế nên giờ này em phải ngồi đây gặm nhấm nỗi cô đơn và nỗi nhớ anh da diết.
Em đã bắt mình phải chịu đựng mọi thứ, 1 nơi không có anh, 1 nơi không có những vòng tay ấm áp, 1 nơi em hoàn toàn cô độc, 1 nơi mà đến chính em cũng không biết mình ở đây để làm gì,….1 nơi mà em tìm đến chỉ để chạy trốn anh, chạy trốn tình yêu của anh, chạy trốn những kỷ niệm về anh…
Anh có biết bao đêm em khóc, nước mắt cứ rơi trên gương mặt em, nhạt nhòa, em muốn nó cuốn trôi đi tất cả hình bóng của anh… Vậy mà ,đã bao đêm như thế rồi sao anh vẫn còn trong tâm trí của em, 1 cách dai dẳng. Em ghét anh nhiều nhưng lại càng yêu anh nhiều hơn.
Em biết giờ đây anh có hạnh phúc riêng của mình. Em cũng không dám quay lại ở bên anh, nhưng sao lòng em lại đau tới như vậy. Giống như có thứ gì đó đang nghẹn ứ trong cổ em, như có 1 ai đó đang bóp chặt trái tim em. Em không biết làm thế nào để thoát ra khỏi điều này anh ạ!
Em không biết làm thế nào để thoát ra khỏi điều này (Ảnh minh họa)
Chúng mình mãi không thể trở về bên nhau được nữa rồi anh nhỉ? Em đã
khác xưa và anh cũng vậy. Nhưng anh hãy luôn nhớ rằng trái tim em luôn ở
gần anh, yêu thương anh, dõi theo anh…và cầu chúc cho anh và ai kia
được….hạnh phúc. Anh hãy sống thật tốt anh nhé, hãy quan tâm tới bản
thân mình nhiều hơn anh nhé. Em muốn nhìn thấy anh như những ngày còn ở
bên em. Lúc đó anh thật béo, thật khỏe mạnh và điển trai. Em muốn rằng
dù có chuyện gì thì anh vẫn luôn cười, cười để thấy rằng anh không bao
giờ bị khuất phục, cười để thấy rằng sóng gió cuộc đời không thể vùi lấp
được anh.Anh đừng khóc, dù có chuyện gì đi nữa anh cũng đừng bao giờ
khóc, em không muốn nhìn thấy anh phải khóc thêm 1 lần nào nữa đâu anh.Hãy để mọi đau khổ trong cuộc đời này 1 mình em gánh chịu thay anh, trước đây anh đã từng khóc vì em, vậy giờ hãy để em khóc thay anh. Em sẽ gánh chịu mọi đau thương mà đáng lẽ anh phải chịu, em sẽ khóc thay cho tất cả những giọt nước mắt của anh sau này…Em sẽ làm tất cả chỉ để anh của em được hạnh phúc. Vì hạnh phúc của em chính là nhìn thấy anh được hạnh phúc.Dù em không được là người tận hưởng niềm hạnh phúc đó nhưng em đã có anh thay thế cho em, đã có anh sống tốt cho phần tốt đẹp của em. Như thế là đủ anh ạ.
Người yêu em ơi, nắng không bao giờ đọng mãi trên cành lá, và gió cũng không bao giờ ngừng thổi, mọi thứ cứ diễn ra từng ngày từng giờ, nhưng em xin anh đừng bao giờ bỏ quên tình yêu của em vào 1 nơi xa vắng anh nhé. Dù không ở bên anh em vẫn muốn anh nhớ về em. Điều này thật là ích kỷ nhưng…em vẫn muốn, vì … em yêu anh, tình yêu à.
Mãi không thể nào quên được anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét